Kỳ dị đàn lợn khất thực kiếm ăn và người đàn bà nhận lợn là… mẹ đẻ

Kỳ dị đàn lợn khất thực kiếm ăn và người đàn bà nhận lợn là… mẹ đẻ

Kỳ dị đàn lợn khất thực kiếm ăn và người đàn bà nhận lợn là… mẹ đẻ

Kỳ dị đàn lợn khất thực kiếm ăn và người đàn bà nhận lợn là… mẹ đẻ

Kỳ dị đàn lợn khất thực kiếm ăn và người đàn bà nhận lợn là… mẹ đẻ

 

“Thí chủ lợn quy y”

Theo sư Tú Linh (chùa Mã Tộc, tức chùa Dơi, TP. Sóc Trăng), thì người Khmer rất sợ lợn 5 móng, 3 giò. Lợn 5 móng, tức là lợn dị tật, có tới 5 móng chân thay vì 4 móng. Còn lợn 3 giò thực ra không phải dị tật, chỉ là một chân có màu đen, một chân có màu trắng.

Không rõ truyền thuyết này có từ khi nào, nhưng người Khmer tin rằng, những con lợn đó là cốt tinh của con người, nó là linh hồn của con người đầu thai vào con lợn. Những con người đó vốn gây nhiều tội ác, nên bị đày làm kiếp lợn. Chính vì con lợn mang linh hồn của kẻ ác, nên những gia đình nuôi phải nó sẽ gặp họa.

Người Khmer tin rằng, gia đình nào nuôi phải con lợn này thì sẽ gặp bất hạnh, gia đình lục đục, vì bị cốt tinh của con lợn quấy phá. Tuy nhiên, nếu giết lợn thì cả nhà sẽ bị đền mạng. Chính vì thế, gia đình nào nuôi phải lợn 5 móng, 3 giò, thì chỉ có nước cung phụng nó đến già. Khi lợn chết, phải mang táng cẩn thận như người, mới mong thoát kiếp nạn.

 

 

Không biết nguyên do từ đâu, nhưng cách nay 30 năm, những gia đình đen đủi nuôi phải lợn 5 móng, 3 giò, đã nghĩ ra trò giải thoát cho mình bằng cách đẩy “lợn quái thai” cho nhà chùa nuôi. Họ tin rằng, nhà chùa là nơi thích hợp, có thể nâng đỡ linh hồn tội lỗi, bị đày làm kiếp lợn. Khi con lợn quái thai được nuôi dưỡng, được nghe kinh Phật sám hối thì không phá phách con người nữa, và cũng vì thế mà hóa giải được tai họa. Vậy là nhà chùa biến thành “trang trại lợn quái thai”, nơi nuôi những con lợn bị tạo hóa “tặng” thêm một móng chân và một cái chân khác màu.

Sư Tú Linh chi biết, con lợn đầu tiên mà chùa nuôi là vào năm 1989, cách nay đã 30 năm. Khi đó, chùa Dơi còn khá hoang vu, cây cối rậm rạp, dơi bay rợp trời, đậu ken đặc trong vườn cây cổ thụ. Trong chùa có bà cụ Khiên, là người trông nom, quét dọn chùa. Đêm ấy, sau một ngày mệt nhọc vì quét dọn chùa, dẫy cỏ ngoài vườn, thì bà Khiên nằm ngủ mê mệt. Trong giấc mơ, bà thấy Bồ Tát hiển linh báo với bà rằng, ngày mai, sẽ có một nữ thí chủ đến chùa quy y. Bà Khiên giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi. Bà trở dậy, thắp hương trên chính điện. Bà Khiên tin rằng, Bồ Tát đã thông báo với bà một tin gì đó.

Sáng hôm sau, bà Khiên dậy sớm hơn thường lệ. Vừa quét chùa bà vừa ngó chừng ra cổng xem có ai đến không. Ngày đó, chùa Dơi rất vắng, lại chỉ có một cổng nhỏ, nên ai ra vào bà đều kiểm soát được. Gác cửa đến tận trưa nhưng chẳng thấy nữ thí chủ nào như lời Bồ Tát báo mộng. Nghĩ rằng giấc mộng không hiển linh, nên bà Khiên tiếp tục công việc quét dọn của mình.

Bà Khiên ngỡ ngàng khi phát hiện phía sau chùa, trong vườn dơi, có một con lợn cái rất lớn đang ngủ ngon lành. Không biết lợn nhà ai xông vào chùa, làm ô uế không gian thanh tịnh, nên tức mình, bà Khiên cầm chổi đập nhẹ vào mông, đánh thức nó dậy. Tuy nhiên, bà Khiên làm đủ trò mà con lợn không chịu dậy, cứ ủn ỉn, rồi rên la. Bà phải nhờ mấy du khách dùng que ngoáy vào tay, cô lợn cái mới chịu dậy. Nhưng nó cứ đứng ì một chỗ, không chịu nhúc nhích.

Một du khách bỗng hét lên: “Lợn 5 móng bà ơi! Lợn này thiêng lắm, là cốt tinh của người đấy! Nó vào chùa là có duyên với nhà chùa rồi bà ạ”. Lúc này, bà Khiên mới nhìn xuống chân nàng lợn cái, hóa ra là lợn 5 móng. Bà Khiên toát mồ hôi, nhớ lại giấc mộng đêm qua. Thì ra, nữ thí chủ đến chùa quy y chính là nàng lợn cái này.

Bà Khiên không đuổi lợn đi nữa, mà dùng nước lá tắm cho lợn, như rửa bụi trần. Nhà chùa nghe chuyện bà Khiên kể, rồi chứng kiến cô lợn, cũng tin giấc mộng của bà Khiên là điềm báo của Phật. Vì thế, nhà chùa đã làm các thủ tục cần thiết để nhận cô lợn vào chùa. Bà Khiên chuẩn bị chỗ cho lợn ở. Với nhà Phật, con lợn cũng là một kiếp sống, nên nhà chùa đối xử như mọi thành viên trong chùa. Ngày nó chạy rong trong khuôn viên, tối chui vào ổ ngủ và đến bữa thì được các nhà sư mang đồ ăn cho.

 

Ở chùa, đàn lợn cũng ăn theo chế độ ăn ngọ như các nhà sư, tức là chỉ ăn uống trước 12h mỗi ngày, sau 12 giờ là không ăn gì nữa. Khẩu phần ăn cũng đơn giản như các nhà sư, khất thực được thứ gì thì ăn thứ đó. Đồ ăn chủ yếu là đồ chay. Thế nhưng, chúng lại lớn rất nhanh. “Cô” Năm Hợi đạt kích cỡ khổng lồ nhất, nặng đến 400kg, trông lừng lững như chú voi còi. Năm Hợi ở chùa được 7 năm thì chết vì tuổi già.

Sư phó Tú Linh cho biết, cuối năm 1996, Năm Hợi chọn một nơi yên tĩnh ở góc vườn chùa nằm nghỉ rồi “hóa” một cách thanh thản, nhằm tránh cho du khách viếng chùa trông thấy hình ảnh buồn. Chính những biểu hiện kỳ lạ này mà khi Năm Hợi chết, nhiều người đã đến hương khói, cúng vái, và họ đều xưng hô là “cô Năm Hợi”. Đêm đêm có nhiều tay chơi đề đóm vào khu mộ lợn khấn xin trúng số. Trúng trật thế nào chẳng rõ. Sau khi Năm Hợi cũng như những anh, chị lợn khác ở chùa chết, các sư chôn cất trong nghĩa địa sau chùa. Lễ mai táng cũng đầy đủ thủ tục, như mai táng người đã khuất.

 

Từ khóa:
TIN TỨC - SỰ KIỆN
VIDEO -CLIPS
Gọi điện
SMS
Chỉ đường
Facebook Chat